Nhà thơ Ngã Du Tử tên thật là Phạm ngọc Dũ. Ông sinh năm 1957, quê quán: xã Hành Đức, huyện Nghĩa Hành, tỉnh Quảng ngãi, hiện sống và làm việc tại Gò Vấp, Tp. Hồ Chí Minh.
Tác phẩm đã xuất bản: DÒNG SÔNG QUÊ (thơ) NXB Văn Nghệ, 2004 và khoảng 60 thi tuyển (theo Thi Nhân Quảng Ngãi) Đôi lời phi lộ: Tình cờ tôi bắt gặp một hồn thơ người Nghĩa Hành rất tự nhiên phóng khoáng, nhà thơ Ngã Du Tử. Đọc thơ Ngã Du Tử tôi có cảm giác ông như cánh chim đang tung cánh ngàn dặm nhưng vẫn đau đáu thương nhớ về quê mẹ Nghĩa Hành. Tôi thích cái hào khí ngất trời của Ngã Du Tử: "Phong trần thuở ấy xanh như lá
Sĩ khí bây giờ trắng như mây
Ta nhớ người xưa say chí cả
Chiều lên ai khóc gió mưa này"
(Ngã Du Tử)
Ngã Du Tử làm tôi nhớ đến "Ly khách! ly khách! con đường nhỏ/ Chí lớn chưa về bàn tay không" của Thâm Tâm, tôi nhớ đến Kinh Kha một đi không trở về, tôi nhớ đến những thành quách cũ xưa trong thơ của Quách Tấn . Những dòng thông tin ít ỏi về Ngã Du Tử ở trên tôi tìm được trên diễn đàn Thi Nhân Quảng Ngãi. "Cô nhạn thiên biên trục nhật phi"*, tôi thấy ông như cánh chim chiều bơ vơ mải mê đuổi theo ráng chiều tắt nắng. Có thể Ngã Du Tử bây giờ đang phải vất vả bôn ba mưu sinh ở nơi nào đó trên mảnh đất Sài Thành nhưng tấm lòng của ông đáng được trân trọng. Tôi xin mạn phép trích một số bài thơ hay (theo cảm nhận của tôi, NV) của ông trên Việt Nam Thư Quán và Thi Nhân Quảng Ngãi.
TRÊN ĐỈNH ĐÈO EO GIÓ
Dáng núi Đình Cương hình yên ngựa
tôi trở về sau cuộc phân ly
gió sương quê mẹ ngày tao loạn
còn nhớ gì không ? -đất khắc ghi
đỉnh đèo Eo Gió ngày xưa ấy
trăng nước Nghĩa Hành mộng trùng dương
ai đem tang tóc gieo vào đó
đau xót trời quê vạn dặm trường
mà thôi quê quán muôn đời vậy
bất chợt ta về đỉnh núi xưa
nghe gió ngại ngần trong khúc hát
nên thương đời một nắng hai mưa
chiều nghiêng bóng núi vàng vọt quá
lũ lượt đoàn xe đẩy củi về
chân bước nhịp nhàng thoăn thoắt vội
giữa trời treo lững mảnh hồn quê
phiêu bạt lâu ngày giữa núi xa
quan san muôn dặm nhớ quê nhà
chiêù nay đứng chạm ngàn mây núi
hát giữa đời vang khúc tráng ca
HÀNH HƯƠNG VỀ KÝ ỨC
Người ta hành hương về đất thánh
tôi hành hương về ký ức quê mình
tháng bảy ngồi giữa lòng thành phố
nghĩ về em canh cánh nửa đời
em biền biệt khi mùa xuân đương nụ
áo thư sinh kịp vắt ngang trời
rồi từ đó loanh quanh nỗi nhớ
tôi một mình lóng ngóng lơ ngơ
đêm thấp thõm chìm sâu vào mộng mị
biết còn ai san sẻ một trời mơ
cũng từ đó hoang vu lòng thành phố
người lại qua nghi kỵ đến kinh hồn
ôi,chết lặng những tâm hồn rất trẻ
tìm đâu tiếng cười và nụ hôn
tiếng rên rĩ dưới vòm trời rất khẽ
sợ vô cùng rò rỉ những thở than
em có hiểu lõm trần gian nín thở
tội không em ngần ấy đến lầm than
chừng thơ trẻ cũng quên vì cơm áo
hiểu biết đâu đổi được bụng cồn cào
rồi bất chợt quê hương nghèo đến vậy
tuổi trẻ nào không ước vọng khát khao
...
tháng bảy vài mươi năm sau đó
giữa lòng thành phố vẫn cô đơn
em biền biệt khi mùa xuân đương nụ
tôi bây giờ tóc bạc nhiều hơn TÌNH THIÊNG
Em về trời đất buồn tênh
mây xanh một thuở mông mênh thảm sầu
người đi khuất bóng vó câu
chìm trong sương khói nhuốm màu tang thương
cuộc đời bỗng chốc mờ sương
xưa ân ái bỗng vô thường trống không
trong hôn mê bến gọi sông
vết bầm da thịt tím Hồng hà sa
quặn lòng đau dấu xót xa
tìm trong cõi thực bóng tà huy lay
đổ dồn con lốc chiều nay
hồng hoang mỏi cánh tháng ngày qua nhanh
dập dồn con lốc vây quanh
bàng hoàng ngơ ngác mây xanh xa rồi
tái tê loang tiếc bồi hồi
cỏ cây than khóc nằm nôi đợi chờ
xưa Hạng vương khóc Ngu cơ
nay tôi khóc cả bến bờ tình thiêng
cơ hồ con tạo thiêng liêng…
DÁNG THƯƠNG
Sương sa từng dãi giăng mờ
Bên cầu con sáo thẩn thờ đi qua
Dáng gầy gờn gợn tình xa
Em về bên ấy, thôi ta giang hồ
Mai về ôn lại túi thơ
Thấm hồng máu nhuộm chín bờ tóc xanh
Gối nghiêng ôm trọn cuộc tình
Nắng vương hôn tóc bóng hình năm xưa
GỬI LẠI TÌNH QUÊ
Ta bỏ lại tình nhà bên gốc rạ
Vào phương Nam vùng đất mới gọi mời
Mai xa quê lòng sẽ nhớ em ơi!
Lưỡi cày xé mảnh đất cằn loang loáng
Ta bỏ lại cánh diều tung gió lộng
Thả hồn trôi giữa trời đất mông mênh
Mái tóc thư sinh xanh mượt bồng bềnh
Từng một thuở tuổi hồng giong mắt nhớ
Ta đi rồi em có còn mắc cỡ
Hoàng hôn buông hấp hối một mặt trời
Nỗi bận loàng giăng mắc buổi chia phôi
Xin gởi lại phương Nam trời ngóng gọi
Ta đi đây, em buồn đôi mắt nói:
-Thời gian trôi có ai nhớ thuở nào
Thuở tàn đông đứng đợi cạnh cầu ao
Về chung bước những lời trăng hò hẹn
Em quay về – ta cũng sầu nghèn nghẹn
Cổ tim khô, nhớ lắm những lời thề
Khanh tướng một ngày vẫn nhớ chân quê
Tà áo lụa ngóng trông ngày gặp lại
Ta đi rồi con đường quen ái ngại
Thiếu dấu chân tình tự mỗi chiều về
Ta đi rồi thành quách buồn hoang phế
Còn ai thân ngồi ngóng mộng ngang đờiNgã Du Tử. Dòng sông quê (thơ). NXB Văn nghệ Thành phố Hồ Chí Minh, 2004: 8-9. Ghi Chú: "Cô nhạn thiên biên trục nhật phi"*: thơ của Cao Tự Thanh, dịch nghĩa "nhạn lẻ chân mây đuổi ánh dương".Theo: ĐôngKi - nghiahanh.com