Bài Đất MẹQuảng Ngãi đó lâu rồi xa rất nhớ Mưa trải dài chiều xõa tóc hong sương Con phố cũ đường quen ru tuổi nhỏ Ta trở về nghe bão hót trong tim Từ trở lại con đường mòn cuối phố Khói mù sương vờn lấp dấu chân đơn Chiều Thiên Ấn bóng chìm mờ xuống thấp Sáng sông Trà mưa từng vệt nghiêng che Xin Thiên bút viết thư tình thứ nhất Cho thơ ta thắp sáng tận đỉnh Trời Khi về đó Người theo chân dấu nắng Dẫu rưng rưng đừng khóc động thơ buồn Làm lính chiến mất vàng son tuổi trẻ Có bao giờ Người nuối tiếc tình quên ? Ta bàn tay vẫn ươm vàng khói thuốc Tóc vẫn bồng bềnh Trời trở gió sang đêm Thành phố đó vẫn điêu tàn lửa khói Ta trở về nghe lạc lỏng bước chân đơn Và ngày mai thôi trở về đơn vị Trả tình yêu cho cuộc chiến bây giờ. Khắc Minh (Nguồn: Thơ Tình, Nxb Thơ, 1968) |