Mỗi khi nghe tên gọi Nghĩa Hành,
Người ở xa, giật mình sợ núi,
Sợ suối mùa mưa, tiếng tắc kè buổi tối,
Sợ miếng ăn kham khổ: muối măng rừng…
Tình yêu tôi thuở ấy, cũng ngập ngừng,
Nếu em không đưa tôi về bên ngoại,
Một lần thôi mà đủ tình níu lại,
Cho tôi yêu em, yêu quê trọn một đời.
Tôi không phân trần với người ở xa xôi,
Mà lời nói vô tư như khách đến:
dòng sông chảy trong ca dao hò hẹn
phải chăng là sông Vệ chuyến ghe trôi.
Nắng đậm màu, bóng núi ngã song đôi,
Tre vít cong cả đôi bờ gội mát.
Ngắm trăng soi, chẳng cần em ngẩng mặt,
Đêm giao duyên, trăng mọc giữa dòng sông.
Đỉnh đèo này ngày xưa ai đứng trông,
Mà vạch đất đường xuôi suôn sẽ thế.
Ai đặt tên đèo mà gió lùa mát mẻ,
Những buổi thấp trời ta đi … trong mây.
Thánh Gióng ngày xưa có dừng ở nơi này,
Mà núi Đình Cương tạc hình yên ngựa?
Hai mốt năm qua, lòng núi còn phun lửa,
Giặc Ân thế kỷ này, chúng mặc áo Hồ ly.
Bài hát “người ơi người ở” …hãy đừng đi,
Óng giai điệu từ nong tằm Hành Phước,
Đất Đề An dập dềnh bên bờ nước,
Không phải bể dâu mà sông mọc dâu rồi !
Bãi Gò Đu - xứ sở trẻ đùa chơi
Có phải xa xưa là chiến trường máu đổ?
Lịch sử đã đi qua những mùa lửa đỏ,
Nay trăng tròn vành vạnh bóng sân chơi.
Ai sinh ra chẳng yêu bến sa bồi
Riêng tôi lại nồng nàn tình Bến Lở.
Không phải có một tình riêng ở đó
Mà tôi say nơi con nước dừng chân.
Mà tôi say nơi nhịp bước phân vân,
Nhường em sang thì anh đang lỡ bước,
Để em qua thì anh ra bến trước,
Sao giống nhịp cầu trong câu hát trao duyên.
Sông thương người nên chẳng ngập triền miên,
Cho Kim Thành loá một vùng cát trắng,
No mắt nhìn trưa hè khoai dát nắng,
Vui chiều về nghìn nghịt bến sông quê.
Khách xa ơi, xin hãy một lần về,
Ghé thăm Chợ Chùa - rực vàng trái ngọt,
Trong hương đưa thoảng cả lời chim hót,
Xứ sở bốn mùa chim, trái sinh đôi.
Mía díu dăng ngút ngắt tận chân đồi,
Trong lửa cơm cũng thơm mùi mật ngọt.
Một màu xanh không thể nào bỏ sót
Trong thi khúc miền quê xứ Quảng muôn đời.
Không men say quê ngoại Nghĩa Hành ơi,
Mà khó rời chân như ruột rà quê mẹ.
Và em ơi, đừng trách anh hoài nữa nhé
Cái thủa tình yêu sợ núi, ngại bóng rừng...
Là tình yêu xin đừng có ngập ngừng !
Nguyễn Quang Cương
Tiến sĩ Nguyễn Quang Cương, giảng viên trường Đại học Quy Nhơn.
Nguyên giáo viên trường THPT Nghĩa Hành từ 1979 – 1985, ĐT: 090.50.2728